Chủ Nhật, 2 tháng 12, 2018

02-12-2018

Hơn một năm rồi mới quay lại. Đã quên mất mình có 1 cái blog này. Chỉ là có tâm sự k biết nói cùng ai, lại nghĩ muốn viết ra. Rồi lại hì hục lập blog, rối phát hiện mình có cái blog này từ năm ngoái. Thì ra vào 1 năm trước, trải qua chuyện đau khổ mình cũng đã viết xuống những tâm tư không muốn ai đọc. Một năm trôi qua rồi, mọi thứ đã khác nhiều rồi, ba mẹ không còn gây nhau nữa, không còn muốn ra toà nữa, vì ba đã bị tai nạn nằm liệt giường. Đã không còn biết gì nữa, hàng ngày mẹ vẫn chăm sóc, tắm rửa, đút cơm ba ăn, còn ba thì k biết gì, k nhận ra nữa. Có ai gặp cảnh ngặt như vậy mà có thể nghĩ trước mình sẽ trải qua những thứ tưởng chừng khủng khiếp như thế. Tôi cũng vậy.... Đến bây giờ nằm viết xuống những điều này, cũng k nghĩ có một ngày, gia đình hạnh phúc của mình sẽ như vậy, người ba tài giỏi của mình lại phải nằm liệt giường không biết gì. Mỗi lần trở về nhà, nhìn ba nằm một mình trên giường, lòng đau đến thở k được. Sao vậy nhỉ? Sao ba lại bị vậy nhỉ, sao lại là ba của tôi. Tôi đã từng oán hận như vậy rất nhiều lần. Rồi lại bất lực không tìm được câu trả lời. Mỗi lần ngồi bên giường ba, nhìn ba ngơ ngác nhìn tôi không biết gì, lòng quặn thắt, người ba tài giỏi, người ba cưng chiều tôi, giờ lại không biết gì, nằm đó chịu đau đớn sau tai nạn xe để lại. Nước mắt rơi, ba lại nhìn tôi chằm chằm, ba càng nhìn tôi lại càng rơi nước mắt. Trong cuộc đời 23 nám của tôi. Người đàn ông tôi dựa dẫm cũng chỉ có ông ấy, cưng chiều tôi cũng chỉ có ông ấy, gánh vác trách nhiệm cũng có ông ấy. Đột nhiên giờ lại vậy, tôi buộc mình phải trưởng thành, phải gánh vác gia đình. Anh hai đã có gia đình riêng, lại khó khăn. Trong một đêm biết ba sống thực vật. Tôi ôm điện thoại thông báo cho người anh con dì đã giúp đỡ nhà tôi tìm bác sĩ phẫu thuật cho ba, rồi lặng lẽ trốn mẹ ngồi khóc. Lúc đó 2 mẹ con vẫn còn ở bệnh viện chăm ba. Mọi người vẫn còn hi vọng ba trở lại bình thường. Bác sĩ thông báo ba đã sống thực vật, k thể trở về bình thường, tôi giấu mẹ và anh hai. Lặng lẽ tìm một góc bệnh viện suy sụp mà rơi nước mắt. Từ đó tôi biết mình phải trưởng thành, thay ba làm những thứ ba đã làm. Ngày biết tin ba gặp tai nạn, nhà tôi chỉ nghĩ đơn giản ba sẽ tỉnh lại rồi bình thường, nhưng đưa vào phòng hồi sức cấp cứu, bác sĩ lắc đầu, không chịu phẫu thuật vì đã không thể cứu, não tổn thương quá nặng. Mẹ và anh chị bên ngoại chạy vạy tìm người quen phẫu thuật. Tôi vẫn nhớ như in, khoảnh khắc lần đầu tiên tôi nhìn ba trong bệnh viện. Miệng, mũi của ba đều cắm máy móc, xung quanh là máy móc kêu inh ỏi. Vừa nhìn thấy là nước mắt chảy như mưa, k thể thở đc. Rồi tôi và mẹ ở lại bệnh viện chăm ba. Để anh hai về đi làm để còn có tiền sinh sống. Không thể cả nhà đều chôn chân ở bệnh viện. Khoa ba nằm là khoa nặng, cách ly,chỉ mở cửa cho chăm bệnh nhân từ 11h đêm đến 5h sáng. Sáng ra chờ y tá, bác sĩ cần gì thì gọi. Nằm ở khoa hồi sức cấp cứu, lần mọi người đc đổi khoa khác, bệnh khoẻ còn ba tôi vẫn nằm nhắm mắt. Bốn tháng ở bệnh viện, trải qua cuộc sống với mùi thuốc, ngủ dưới nền đất dơ, dùng vệ sinh chung, chen lấn xin thức ăn từ thiện để tiết kiệm tiền, nhìn người qua đời, nhìn người già tiễn đưa người trẻ, ba mẹ già khóc ngất been chiếc xe đẩy bệnh nhân, tôi hiểu được, đời người nào ai biết trước gì, mọi thứ rồi sẽ hoá phù du

02-12-2018

Hơn một năm rồi mới quay lại. Đã quên mất mình có 1 cái blog này. Chỉ là có tâm sự k biết nói cùng ai, lại nghĩ muốn viết ra. Rồi lại hì hục...